Hôm nay, 9 tháng 11, 2019 là ngày kỷ niệm 30 năm bức tường Bá Linh (Berlin) sụp đổ. Đó là cái kết của cuộc Chiến tranh Lạnh.
Tôi vẫn nhớ rõ những ngày của tháng 11 năm 1989. Lúc đó tôi lên sáu, đêm đêm thích mượn ba tôi chiếc radio ra đứng ở giếng sau vườn, dò nghe chương trình Việt ngữ của đài BBC. Những ngày tháng đó, tôi say sưa nghe bình luận về sự kiện này, dù hoàn toàn mù mờ về vai trò lịch sử của nó. Đối với đứa trẻ lên sáu, tất cả chỉ vì sự hiếu kỳ. Tôi nghe về Berlin như nghe về những sự kiện khác vào thời thơ ấu.
Nhưng trong ý thức mơ hồ của đứa trẻ lên sáu, tôi cảm nhận rằng đó là một sự kiện trọng đại. Những ngày, những tháng sau đó, nhiều người bàn tán rằng bức tường Berlin có thể là con cờ đầu trong chuỗi domino kéo sụp khối cộng sản, trong đó có cả Việt Nam. Đó là những ngày tháng tràn đầy hy vọng đối với nhiều người Việt.
Đúng như tiên đoán, bức tường Berlin sụp đổ là bước đầu của những đổi thay. Ngay sau đó, toàn bộ khối cộng sản Đông Âu sụp đổ. Nhưng điều nhiều người Việt mong chờ nhất đã không xảy ra. Việt Nam vẫn bám vào Trung Quốc và tiếp tục là một nước cộng sản. Ba mươi năm sau, Việt Nam ra sao sau bước ngoặt lịch sử đó? Lịch sử thường có nhiều câu hỏi, chỉ riêng chữ “Nếu” thì mãi không có câu trả lời.
Những gì về Berlin sau 1989 cũng dần phai trong ký ức. Sau này khi đọc về Berlin, về nước Đức và những điều kỳ diệu cũng như không kỳ diệu sau ngày bức tường đổ, tôi vẫn nhớ rõ những ngày cùng chiếc radio bên chiếc giếng sau vườn nhà.
—
Năm 2018, chúng tôi đến Berlin trong chuyến honeymoon - 29 năm sau ngày bức tường đổ.
Chúng tôi đến Berlin trên chuyến tàu từ Praha, Tiệp Khắc. Trời Berlin đầu tháng 12 mưa, lạnh như cắt. Buổi tối, chúng tôi ghé vào một tiệm phở của người Việt ở khu trung tâm. Phở Bắc ngon, quán đông khách; đa số là người Đức trẻ tuổi.
Berlin của mấy mươi năm sau ngày lịch sử của 1989 đang tràn đầy sức sống, một thành phố hấp dẫn giới trẻ. Những hoang tàn và dấu tích của Thế chiến, và cái không khí nặng nề u ám của cuộc Chiến tranh Lạnh có thể huỷ diệt cả thế giới của mấy mươi năm trước như không còn. Điều đó ít nhất đúng với những khách du lịch như chúng tôi.
Chúng tôi ghé thăm đài tưởng niệm bức tường Berlin. Bức tường giờ đây chỉ còn một đoạn ngắn, nơi được chọn làm đài tưởng niệm. Phía Tây của bức tường đầy những tranh graffiti. Phía Đông của bức tường là một màu xám xịt. Đoạn tường của khu tưởng niệm nằm cạnh một nghĩa trang lâu đời của Berlin. Ngày mưa lạnh mang không khí trầm u của một quá khứ buồn.
—
Khi đi thăm khu tưởng niệm tường Berlin, N hỏi một câu rất hay là làm sao họ ngăn được người Đông Đức vượt biên qua Tây Đức với chỉ một bức tường ở Berlin - một bức tường với tổng chiều dài là 155km, trong đó đoạn ngăn Đông và Tây Berlin là 43km? Tôi trả lời qua loa rằng có lẽ họ còn xây thêm nhiều gác canh, và dùng cả một đoạn phân cách - ai tìm cách đào thoát từ Đông sang Tây khi tiến gần bức tường sẽ bị bắn bỏ.
Câu hỏi đó, đan xen với những câu chuyện khác về một Berlin của Chiến tranh Lạnh trôi đi, rồi chẳng được nhắc lại nữa. Sau này, khi tìm hiểu thêm tôi mới biết rằng câu giải thích của mình là sai. Sai vì từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng bức tường Berlin là bức tường ngăn chia Tây Đức và Đông Đức trong Chiến tranh Lạnh.
Có hai điều sai. Thứ nhất, bức tường Berlin không chia đôi nước Đức. Nó chỉ chia đôi thành phố Berlin làm hai phần - phần thuộc quyền kiểm soát của Tây phương (Mỹ, Anh, Pháp) và phần thuộc quyền kiểm soát của Liên Xô. Thứ hai, Berlin không nằm ở biên giới của Tây Đức và Đông Đức - Berlin nằm hoàn toàn trong lãnh thổ của Đông Đức, là phần của Liên Xô.
Đây là một sai lầm. Một sai lầm lẽ ra tránh được nếu tôi tìm hiểu cặn kẽ hơn. Suy cho cùng, tất cả những mù mờ đều bắt nguồn từ sự thờ ơ, cẩu thả và lười biếng.
—
Đây là bức tranh rõ hơn về nước Đức, và Berlin sau Đệ nhị Thế chiến.
Ngày 8 tháng 5, năm 1945, Phát xít Đức đầu hàng vô điều kiện. Hai tháng sau, tại hội nghị Potsdam, bên thắng cuộc (các nước Đồng minh - Mỹ, Anh, Pháp và Liên Xô) chia nước Đức thành bốn vùng quân sự - Pháp chiếm vùng tây nam, Anh vùng tây bắc, Mỹ ở phía Nam và Liên Xô chiếm phía đông. Họ chia nước Đức như miếng bánh bốn phần.
Nước Đức sau Hội nghị Potsdam
Berlin là thành phố nằm hoàn toàn trong lãnh thổ phía đông - dưới quyền kiểm soát của Liên Xô. Nhưng Berlin là một trường hợp đặc biệt, vì Berlin là thủ đô. Dù nằm hoàn toàn trong phần của Liên Xô, Berlin lại được chia ra làm bốn phần - như cách quân Đồng Minh chia nước Đức thời hậu chiến. Một miếng bánh nhỏ trong một miếng bánh to.
Berlin trong thời Chiến tranh Lạnh
Bức tường Berlin được dựng nên chia cắt phần phía Tây Berlin với phía Đông Berlin. Dựng lên ngày 13 tháng 8, 1961 và sụp đổ ngày 9 tháng 11 năm 1989, trong 10,316 ngày chia đôi Đông và Tây Berlin. Khoảng 5000 người tìm cách vượt tường - có khoảng 86 đến 200 người bỏ mình trong hành trình tìm tự do. Người dân Đức gọi đây là “Bức tường ô nhục”
—
Mỗi năm cứ vào tháng 11, sẽ lại có rất nhiều bài viết về Bá Linh. Đó là biểu tượng chia cắt Cộng sản và Tư bản, giữa nền độc tài và nền dân chủ tự do. Đó là biểu tượng của sự hy sinh được lịch sử đánh giá là cao cả của Tây Đức đối với những người anh em phía Đông để lập lại hoà bình và một nước Đức thống nhất.
Mỗi khi nhắc về Berlin, tôi lại nhớ đến một bức hình rất hay - Bức hình Berlin về đêm được một phi hành gia chụp từ không gian năm 2013, mấy mươi năm sau khi bức tường sụp đổ. Từ không gian, trong đêm, vẫn còn đó lằn ranh chia đôi Đông Berlin và Tây Berlin - Đông Berlin một màu của đèn vàng và Tây Berlin với màu sáng trắng của đèn LED.
Berlin từ không gian, 2013 - Bức ảnh của phi hành gia người Canada, Chris Hadfield
Nhiều năm sau nữa, lịch sử vẫn sẽ nhắc đến Berlin và những chia rẽ vô hình của một nước Đức sau ngày tường đổ - về những khác biệt chưa lấp đầy sau ngày thống nhất, về sự chênh lệch giàu nghèo của hai miền Tây Đông. Lịch sử cũng sẽ nói đến nó như một vếch nhơ của nhân loại trong thế kỷ 20, mà nó là một biểu tượng. Và người ta sẽ nhắc đến nó như một chiến thắng vĩ đại của phương Tây, của tự do, và của quyền con người.
Và khi nhắc đến Berlin, là người Việt, đôi khi ta lại tiếc nuối và nghĩ về một chữ Nếu to tướng.