Một bài thơ hay của Đặng Ca Việt

Hôm nay đọc được một bài thơ hay. Thơ Đặng Ca Việt. Một sáng sớm ở New York.

*****

Ta về làm khách

Ta về làm khách cha ta

Người tóc bạc lại hầu trà tóc xanh
Bếp nghèo khói lượn vòng quanh

Mà loay hoay nấu nồi canh cá đồng

Một chiều có cả mùa đông

Tiếng cười như thể có dòng lệ pha.

Ta về làm khách quê ta

Xoài chưa đâm nụ cam da chưa vàng

Nhãn lồng còn đợi mùa sang

Lúa vừa gieo hạt cả làng đi vay

Em ta dăm đứa héo gầy

Nước vừa mới rút bàn tay còn bùn

Quà quê chỉ có nỗi buồn

Đem theo mà gối đầu giường đêm xa…

Ta về làm khách bạn ta

Thằng thất chí, đứa chưa qua cuộc tình

Rượu vào đốt thuốc lặng thinh

Bốn mươi tuổi tránh mắt nhìn tận nhau

Bắt tay là biết nghèo giàu

Xòe tay mà hỏi phận cao số hèn. 

Ta về làm khách sông Tiền

Nơi ta lội tắm đầu tiên trong đời

Nước xanh nước đỏ lở bồi

Nước về biển chở mồ hôi đồng bằng

Ta ngồi chờ chuyến đò ngang

Tự ta làm khách tiễn bàn chân ta.